Tìm kiếm trong Blog này

25 tháng 11, 2008

HAPPY BIRTHDAY TO THY MỌI - A MEMBER OF CRAZY BAND


Entry nóng hổi vừa thổi vừa đọc đây:

HAPPY BIRTHDAY TO THY MỌI…A MEMBER OF CRAZY BAND…

Theo mình nhớ thì hình như mình ko có hứa viết Entry Sinh nhật cho T Mọi thì phải…Vậy mà ko biết tin đồn ở đâu ra, nó lan truyền trên blog của P.Thy, của Quang lùn, của T mọi là mình sẽ có nghĩa vụ và trách nhiệm đó…Hichc! Thật là một trách nhiệm nặng nề, vi theo tình hình mọi năm, ngày 25.11, ả T Mọi chạy xô rất chăm chỉ, 1 ngày mà đi vào quán karaoke đến 3 lần, ngồi hát tới 6 tiếng…hichic…Thật kinh khủng, thế nên cảm thấy trách nhiệm này quá sức mình…nhưng tin tức đã đc truyền đi rùi, mọi người biết rùi…nên đành cố gắng 1 phen…Hơn nữa đây cũng là Entry cuối cùng cho cái tháng 11 ăn chơi này rùi…xem như dễ thở hơn một chút..nên cũng cố gắng thức khuya để viết mong là tháng 12 sẽ dễ thở hơn…

Mình và Q lùn đã lên kế hoạch từ trước, sẽ ra CV đàn hát cho nó vui, coi như sinh nhật cuối cùng của thời sinh viên của T mọi…Nhưng rồi, người tính ko bằng trời tính, mưa to quá…không thể ra công viên…Nhưng mà cũng còn may, sau cơn mưa to trời quang mây tạnh, không khí mát mẻ, vậy là tiến hành kế hoạch ăn chơi cũng được tiến hành…dù khác kế hoạch ban đầu một chút.

5h15’, mình đi làm về, định đi thẳng ăn chơi luôn…nên chạy xe tới cầu SG, điện thoại cho T mọi, tưởng trể rùi, vì hôm wa T hẹn 5h…Ai ngờ chưa có ma nào hết…Pó tay cho những người trẻ Việt nam luôn…dây thun thấy ớn. Điện cho Q thì được biết thằng cháu cũng chưa ra khỏi nhà, vậy mà nó hẹn mình 4h30 nó qua mới ghê chứ!

Về đến nhà, bùn ngủ quá, tắm xong lăn đùng ra ngủ mún một miếng làm sao, lại nhận được tin nhắn của T mọi là “từ từ rùi qua nha C”..Vậy là tranh thủ làm một giấc…6h15 được lệnh triệu tập ăn chơi…cuộc vui mừng SN T mọi bắt đầu. Qua đến nhà T mọi, ko thấy ai cả…hết hồn…đang ko bít làm gì thì từ sau lưng 3 chiếc xe honda ào tới…Quang lùn, T mọi, Hải và Duy từ đâu xuất hiện…Chờ Thu lù xuống nữa là action, quán lẩu thẳng tiến…Vào đến quán lẫu, vẫn còn thiếu một số chiến sĩ, nên mọi người được xơi tạm món “đậu phọng luộc” và “xoài chấm muối ớt” mà theo Q lùn thì ăn món này cho nó kích thích dịch vị từ dạ dày tiết ra để chút ăn cho nhìu….hay ngược lại cũng không biết nữa???hihi!Chỉ một chóc, 2 trái xoài và 2 dĩa đậu phọng luộc sạch trơn…Kinh! Bây giờ thì đã có thêm Thiên Tỷ và Thảo Tỷ, hình như là chị em ruột với T mọi thì phải…thấy cũng giống giống nhưng mà nhìn thì không biết ai là chị ai là em…hihi! Sau khi 3 chị em hội ý thì đồ ăn được dọn ra, món lẫu cá kèo không biết cá này được nuôi bằng gì mà con nào con nấy to ghê…hichic! Chiến sĩ Đức, bạn chiến đấu luôn sát cánh cùng chiến sĩ Thiện lúc này cũng đã kịp có mặt, rồi bé Luân cư trứ cùng phòng với TM cũng vừa kịp có mặt, lại có thêm 3 vị khách mời từ SN lên nữa chứ…thiệt là quý hoá quá đi…Ừm, quên một chi tiết nữa chứ, rút kinh nghiệm từ mấy lần ăn chơi trước, kì này 3 cái mày ảnh đã được chuẩn bị từ trước để đáp ứng nhu cầu của các người mẫu…

Sau khi “cơm no rượu say” thì theo thông lệ…karaoke là điểm dừng típ theo…vẫn là karaoke Hậu Giang. Mình và Thu lù may mắn được vinh dự lên nhận phòng…phòng 9, lầu 3, Thu lù tranh thủ chạy lên làm 1 bãi, ý lộn một bài trước, kẻo sợ chút nữa bị giành thì sẽ khó mà hát được vì ả khá nhỏ con…Nhưng cũng chỉ hát được một bài thì…mất micro…

…Điện tắt, 2 ngọn nên mang số 2 được thắp lên…Mọi người hát bài “Happy Birthday” chúc mừng TM 22 tuổi, Pv Q lùn của hãng thông tấn Nấm lùn Production tranh thủ pv chị TM và yêu cầu chị phát biểu cảm nghĩ, nhưng có lẻ do xúc động wa. Nên chị TM ko thế nói nên lời mà chỉ cười…rồi đi bắt tay từng người cám ơn…không khí buổi lể thật trang nghiêm làm sao???

Sau màn trang nghiêm là đến phần trang điểm…hihi! Vừa hát, các ca thủ tranh thủ đánh phấn kem lên mặt nhau, hôm nay chị TM được trang điểm xinh nhất, TM đã được HM make up cho một khuôn mặt rất xinh, khiến chị phải chạy đi rửa mặt ngay lập tức…

Buổi hát karaoke- uống trà sữa đang vui thì đồng hồ đã chỉ 10h30…tiếc quá, cố gắng hát thêm 15 phút nữa…và rồi cũng đành phải chia tay nhau…nhà ai nấy về…Dù mình đã tranh thủ chạy vèo về nhà rồi, vậy mà vẫn bị bà chủ nhà khó tính đóng cửa…may mà hôm nay bà dể thương nên đã ra mở cửa cho mình, nếu ko thì chắc là phải chạy xe lên Hồ Con Rùa và Nhà Thờ Đức Bà chạy vòng vòng chờ trời sang rùi…

Vậy là cuộc vui mừng sinh nhật lần thứ 22 của TM đã khép lại…Dẫu biết cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn…mà sao vẫn thấy tiếc tiếc…phải không TM…Chắc giờ đang ngồi nghĩ vẫn vơ phải không…???!!!Thêm một tuổi nữa rồi…22, số đẹp đó…Colennhathy…!!! (12.57’)

CÁI CHẾT CỦA MỘT CON ĐĨ...


Mỗi con đĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình.... Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước.... Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó....

Đối với nó, làm đĩ, đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết, khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này. Nó coi đó là 1 nghề, và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm. Nhưng... lý do...của nó lại là...
Gia đình nó có "truyền thống" như vậy!

Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phẩm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp, sau khi sinh nó ra, mẹ nó ko còn sinh nở được nữa.... nếu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót, nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui.... Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngẩm rồi.... Nó lớn lên trong sự thiếu thốn... thiếu cả tình cảm của mẹ, và cả vật chất..... Nhưng xui xẻo thay.... nó vẫn xinh đẹp.... Nó ko xấu xí.... Đàn bà có vốn tự có... để bán trinh tiết, thể xác, đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn.... Nó chưa từng yêu, 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì? Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn, 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ... Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn!

Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phẳng lặng chảy xuôi chiều... 5 năm trôi qua, có đủ để một con đĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình....

Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó ... có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn....

Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải là một sự lựa chọn tốt nhất cho 1 thứ việc làm.... Nó chui vào một góc và bắt đầu khóc! Lần đầu tiên nó nức nở về số phận của mình, đã ko chèo lái được cuộc đời, mặc nước xuôi chiều cuốn trôi.... Phải chăng nó đã sai rồi sao???? Những lần đi khách ko phải lần nào cũng dễ dàng, chưa kể công an, bảo kê và bọn dắt mối.... hành hạ... còn là những khách hang` khiếm nhã.... Như người ta vẫn nói, có thằng nào đi "đá phò" là thằng đàn ông tử tế đâu? Nó đôi khi bị khách đánh đập, những thằng đàn ông vẫn bạo lực như vậy khi làm tình....

Có hôm, nó lết dậy trên giường mà ko sao bước đi được, cảm giác thân thể rã rời, phần dưới đau nhức ko thể tả... Lại một ngày trôi qua của một con phò với tai nạn nghề nghiệp đây mà! Nó cười! Cười lớn dần! Rồi trong tiếng cười vỡ vụn ấy, giọt nước nào đó lăn ra từ hai khoé mi... Lần đầu tiên trong đời, nó cười mỉa mai cái nghè và cái thòi đời này....
Nó sẽ.... từ bỏ!

Nó ko muốn chịu cái sự đau đớn trên thân thể thiếu nữ.... ko muốn chịu cái sự nhục nhã ngày nối ngày thế này nữa....
Nhưng...

Ai cho nó sự can đảm để bỏ nghề??????? Ai???? Xã hội này là nơi rất dễ dàng cho sự bắt đầu.... nhưng lại quá khó khăn để kết thúc....
Nó quyết định đi tìm người đàn ông của mình, một người đàn ông mà như bao phụ nữ trên đời này vẫn có ít nhất một người.... Người đàn ông yêu nó.... Yêu nó để nó yêu chứ ko phải yêu nó như yêu một con phò....
Nó bắt đầu vẽ ra cái ảo tưởng cho đời mình.... Một điểm sáng le lói có thể bước tới từ đâu đó ở phía những người đàn ông tử tế kia, ko phải những khách hàng của nó.... Nó thay đổi nhiều, đi khách ít hơn, mặc cho bọn dắt mối cằn nhằn.... cay nghiệt chửi bới, cùng với bảo kê liên tục đe doạ.... Người ta phải liều lĩnh! Ai đó, đâu đó hay trong một bộ phim nào đó đã nói vây!
Cho đến khi nó quyết định bỏ nghề....

Dù sao nó cũng chẳng có ràng buộc gì với cái nghề này, ngoài 1 từ "truyền thống" xót xa.... Như tất cả những con cave bỏ nghề nào khác, đều chịu đựng những cái nhìn mỉa mai của "đồng nghiệp" và sự quấy rầy của quá khứ....
Nhưng thời gian sẽ làm mọi chuyện trôi qua... Nó cắn răng chịu đựng với ý nghĩ đó và cố an ủi mình với mơ ước về một người đàn ông sẽ đến.... Phải là một đứa con gái trong sạch mới xứng đáng với một người đàn ông như thế....
Khi con người ta đã thay đổi những ước mơ về hạnh phúc xa vời... thì nó thật buồn cười chỉ có một mong ước bình thường ko xa xôi là được yêu dù chỉ một lần thôi...
Nó bắt đầu thói quen đi xem film một mình,đọc sách thường xuyên và tìm hiểu những công việc khác, trên báo.... Rồi nó tìm được một công việc ở một quán cafe, bồi bàn...

Nó hài lòng với công việc đó.... Cố gắng tẩy rửa và lau chùi quá khứ của mình... thay đổi tất cả, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở nơi mới, dùng một số điện thoại mới..... Thường xuyên ra đường ko trang điểm chứ ko loè loẹt như xưa.... Mọi thứ thay đổi đến chóng mặt và khó khăn cũng nhiều đến chóng mặt....
Một năm trôi qua... Người đàn ông ấy vẫn chưa đến....

Cho đến một ngày, trước sinh nhât nó 1 tháng, nó nhận được một bó hoa.... người ta nói là có người tặng nó. Bó hoa hồng đẹp hơn cả trong giấc mơ của nó....Ko rõ người gửi.... Và cứ thế trong một thàng liền, những bó hoa được gửi tới nơi nó làm một cách đều đặt....
Vào ngày sinh nhật nó.... Ko còn thấy bó hoa đó xuất hiện vào buổi sáng như thường lệ, nó có chút buồn thoáng qua... Một tháng nay.... nó đã mong chờ bó hoa ấy.... và chủ nhân của những bó hoa này làm nó tò mò.... đôi khi là mong nhớ.... mong nhớ một người xa lạ.... Nó như một đứa trẻ lần đầu tiên trong đời được tặng một con búp bê đẹp....
Tối hôm đó, khi nó đóng cửa quá, vì ca trực của nó là ca trực quán cuối cùng.... Một anh chàng xuất hiện, với một bó hoa như mọi ngày trên tay.....
- Chúc em sinh nhật vui vẻ...
Nụ cười tan mây, nụ cười ngọt ngào trên đôi môi ấy làm trái tim nó tan chảy, một đứa con gái khát khao hạnh phúc bao lâu nay, giờ đây được đón nhận niềm vui thì sẵn sàng nhận lấy mà ko mảy may đề phòng....Nó im lặng, sững sờ, luống cuống ko biết phản ứng thế nào...

Vậy là.... tình yêu của nó bắt đầu như vậy đấy.... Nó chưa bao gìơ yêu và cũng ko biết yêu nhau người ta sẽ làm như thế nào và... làm gì với nhau.... Hẹn hò này, đi chơi này... nhắn tin, gọi điện thoại và còn gì nữa.... Nhiều hơn cho một sự bắt đầu...
- Sao anh lại thích em? Anh nhìn thấy em vào ngày đầu tiên em làm ở đây!
Anh là khách quen của quán.... hehe... nhưng từ khi nhìn thấy em, anh ko vào đây nữa....
- Tại sao vậy?
- Oh, anh phải nghỉ ngơi và dành thời gian để nghĩ chiến dịch cưa cẩm chứ....
Nó cười.... hạnh phúc!

Cuộc sống đơn giản vậy, hạnh phúc đến đơn giản vậy...
Một vài tháng sau.... nó chuyển về sống chung với anh.... Đối với nó, đây hẳn là 1 sự phân vân, anh ko biết quá khứ của nó.... và nó cũng ko biết sống chung với người đàn ông mình yêu chứ chưa phải là chồng thì có là đúng đắn và... giống con gái bình thường ko?

Nhưng mặc kệ! Anh muốn thế... Và như thế thì 2 người mới có nhiều thời gian bên nhau, nhất là khi bố mẹ anh ở xa và anh lại đang sống một mình, cần 1 người phụ nữ để chăm sóc.... cần một bàn tay phủ ấm căn nhà hoang lạnh....

Lại nói về bố mẹ anh, nó nhớ chưa một lần anh nhắc đến họ.... Có vài lần nó cũng định hỏi.... nhưng nghĩ lại thì thôi... bởi nếu anh có trả lời, rồi anh hỏi về bố mẹ nó... nó sẽ trả lời thế nào? Một đứa trẻ ko biết bố là ai? Và một bà mẹ là điếm hết thời đang sống cuộc đời nghiện ngập, rượu chè, ko hiểu đang ở nơi nào.... Trả lời như thế sao????
Dù vẫn biết là anh sẽ biết hết dù sớm hay muộn.... nhưng nó vẫn ko thể mở lời nói về cái cuộc đời xưa cũ mà nó đang cố gắng rũ bỏ.....
Trước khi chuyển về sống chung, 2 đứa đi mua sắm rất nhiều vật dụng... vẽ ra một viễn cảnh của tình yêu hoàn hảo....
Nó nhoè mắt, cay lòng:
- Anh tốt với em quá!
Anh cười:
- Anh ko tốt đâu...
- ko sao, em sẽ yêu anh, cho dù anh là người xấu đi chăng nữa...
Ngày nó chuyển đến sống chung với anh, đồ đạc ko có gì nhiều ngoài vali quần áo, những thứ khác nó đã để lại căn nhà trọ vì anh nói, ở nhà anh cái gì cũng có, ko nên đem đi cho lủng củng và mệt mỏi....

Buổi sáng hôm ấy, trời mưa... mây xám xít và ko khí u ám nặng nề.... chỉ có nó là điểm sáng duy nhất của thời tiết ảm đạm ko có mặt trời ấy.... Nó vui vì được bắt đầu một cuộc đời làm người thực sự....
Đêm đó, là đêm đầu tiên của nó và anh.... Rất lâu.... rất lâu từ khi 2 người yêu nhau.... Tấm ga giường.... Một người đàn ông... Chiếc chăn mong manh.... Ánh đèn đỏ.. Mùi mồ hôi nồng nàn... Bàn tay to lớn lướt trên cơ thể co quoắp.... Đã từ bao giờ xa vời với nó... Nay lại trở về.... Và lại là.... với người đàn ông mà nó yêu.....

Miên man với suy nghĩ hạnh phúc và cảm giác tuyệt vời đang trải qua.... Sau khi làm chuyện đó.... nó thấy anh quay lưng đứng dậy.... mặc quần áo...
Nó cười:
- Anh ngốc thế... sao phải mặc đồ nhanh vậy!

Anh lạnh lùng ko nói gì....

Mặc đồ tử tế, quay lưng lại đến tận khi đó vẫn chẳng nói gì thêm với nó.... Sau khi xong xuôi, anh rút trong ví ra 1 tập tiền...

Rồi ném vào mặt nó... khi nó còn đang trần truồng ở trên giường, phủ lên thân thể con gái là một tấm chăn nhỏ, đủ để tiền lướt qua da làm nó lạnh....

Nó hoàn toàn ko hiểu điều gì đang xảy ra, thế giới như sụp đổ, cánh cửa một cuộc đời đóng khép....

Nó shock đến mức ko nói được câu nào, chỉ biết im lặng.... đờ đẫn như vậy nhìn anh.

- Nhiều hơn một đêm của cô ngủ với bố tôi chứ?
- Anh... anh...
- Tôi chỉ muốn xem cô ngủ với bố tôi như thế nào ....

Người cha đáng thương của tôi đã bị cô làm mù mắt..... Tôi chỉ muốn xem.... khả năng làm điếm của cô thế nào thôi....
- Anh.... anh...
- Một con điếm suốt đời chỉ là 1 con đĩ ko hơn.
Cầm tiền và cút khỏi đây....
- Anh...
- Tôi muốn tất cả cái lũ điếm như cô, và nhất là cô, phải chịu cái cảnh mà mẹ tôi phải chịu.... Nhục nhã vì bị ruồng bỏ.... Nhục nhã rõ chưa?
Cầm tiền và xéo đi....
Con điếm! Nó cười lớn.... Nó cười sằng sặc....
Nước mắt nó ào át tuôn trào... Đôi môi ướt đẫm... Nó cắn môi.... giữ nguyên cái bộ dạng trần truồng đó...

Nhặt... Nhặt... Nhặt những đồng tiền bán thân xác mà anh vừa trả nó.... Anh ta quay đi... ko nhìn...
- Bố anh là ai?
- Là người bằng tuổi bố cô, là cái lão già mà cô đã cặp kè và làm si mê suốt 4 tháng trời, để ông ta đòi bỏ vợ. Đuổi vợ ra khỏi nhà, và bà ấy là mẹ tôi, gần 50 tuổi mà phải xách vali ra khỏi nhà và đi tự tử vì nhục!

Là mẹ tôi! Là mẹ tôi! Cô hiểu chưa? COn đĩ!
- Anh gào lên, nước mắt anh trào ra... nỗi tức giận và niềm căn phẫn ứa lên mạnh mẽ
- Tôi thậm chí đã ko về kịp để nhìn mẹ lần cuối, chỉ vì cô đấy, con đĩ!
- Em ko biết bố em bao nhiêu tuổi - Nó cười.... môi cắn môi.... máu chảy ra hoà cùng dòng nước mắt tan
- Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai.... chưa từng!
- Một con đĩ như cô, thì làm sao biết mình đã ngủ với bao nhiêu người? LÀm sao biết mình đã phá nát bao nhiêu cuộc đời chứ? Khốn nạn! Đồ điếm! Đồ chó cái!
Nước mắt ... dù đã kìm nén.... vẫn tuôn ra ko ngừng... lông mi đẫm nước..... má đỏ.... môi ướt máu.... nó cười....
- Tất cả chỉ là giả dối hả anh?
- Tôi chắc sẽ yêu cô! Tôi tưởng tôi đã yêu cô! Đã quên đi mục đích tiếp cận cô của tôi, những gì cô thể hiện quá tuyệt vời, sự che dấu hoàn hảo!
Nhưng .... rồi... trên giường cô cũng chỉ là con đĩ thôi....Tôi ko thể quên! Một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi!
- Vậy là.... anh sẽ yêu em.... như anh đã trót yêu em.... nếu như....em .... ko phải là một con đĩ.... phải ko?

Anh quay đi...... Không khí căn phòng đêm đầu tiên này.... đầy máu và nước mắt.... tràn ngập nỗi đau....
Nó đứng dậy .... cầm số tiền của anh trên tay... giơ lên... ngang mặt.... cười và nói với anh:
"Nhiều hơn em được trả cho một đêm!" .
.. Mặc quần áo.... kéo nốt đống quần áo mới xếp vào tủ trong sung sướng và hạnh phúc sáng nay.... Nó nhét vào vali và kéo lết đi....
- Cám ơn anh! Người đàn ông gục xuống!
Anh ta khóc....

Cánh cửa kéo ra rồi đóng sầm.... Trời lại đổ mưa.... Nó lết vali bước đi trên đường ước, nước mưa tát vào mặt nó rát và nước mắt làm nó buốt giá, môi cắn bật máu giờ đây xót.... chảy tan trong nước mưa những giọt máu đỏ....
Nó cầm nắm tiền trên tay....... Kiệt sức và đau đớn!

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với giọt máu ở khoé môi.... nước mắt 2 dòng khô trên đôi mắt nhắm u sầu....

Cô ấy đã chết.... Cổ tay hằn vết và máu chảy đẫm áo.... Một cái chết đau đớn và oan uổng!

Nó lết trong cái đêm mưa bão đau xót ấy.... Nỗi đau đã làm tiếng cười của nó bật nước....Nó quỳ xuống một góc khuất ... bên mái hiên của căn nhà bên ngõ vắng.... Lục lọi đống đồ đạc mà nó đem theo.... Hôp dao cạo mua cho anh.... để anh cạo râu.... Nó nghĩ vậy khi mua... và vui lắm, cái cảm giác được chăm sóc cho anh như cho chồng mình.....Mở quyển sổ nhật ký nó mua ... với ước mơ hồn nhiên ghi chép lại những ngày sống chung của cả hai mà nó vốn nghĩ sẽ rất hạnh phúc.....

Nó rạch 1 vế nhỏ trên ngón trỏ của tay phải và bắt đầu viết.... trong nước mắt... trong nước mưa... trong máu.... trái tim nó... vỡ nát theo từng dòng chữ đớn đau....

Người ta nhìn anh, khi anh đến đồn công an để nhận xác và khai báo....
Nhìn anh như nhìn một con ác thú giết người....
Anh lặng lẽ khai những gì mà người ta hỏi....

Đám tang của nó chỉ có một mình anh!

Ko phải là đám tang mà chỉ là một nắm đất chôn người chết, được đào xới lên và thả cái xác xuống... cắm một vài nén hương... bia mộ là những dòng chữ trống rỗng...
Một cái tên như bao cái tên... Bức thư tuyệt mệnh vàvà chiếc vali của nó... nằm im lìm ở góc nhà...
Anh ko hề đụng đến....

Một buổi sáng, anh giật mình bởi tin nhắn:
" Tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy!"
Anh bàng hoàng.... Gọi điện thoại lại cho bạn!
- Uh, đúng rồi, tên thế mà... nhưng nó bỏ làm ở đó lâu rồi, bỏ từ trước khi mày về nước cơ!
Thế còn những tấm ảnh thì sao? Anh cảm giác như mình sắp nổ tung.

Mở những cái ảnh chụp cha mình và cô gái đó.... Anh chợt rùng mình.... Vì những bức ảnh đó.... ko có rõ mặt.....người con gái kia... chỉ 1 mái tóc giống nhau.... 1 cái tên giống nhau.... 1 chỗ làm mới.... giống nhau!

Anh chạy đến góc phòng, đôi bàn tay run rẩy.... cầm bức thư... Nước mắt trào ra... lăn lóc trong trái tim anh hoảng loạn, đôi môi run... hàm răng va đập.... những tiếng nấc ko thành lời....
Một bức thư đẫm máu... viết băằn máu và viết bằng một trái tim đau...

" Anh à, em nói thật mà! Em chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai! Em biết anh nhầm lẫn.... Nhưng em ko thể giải thích... vì anh nói đúng....em chỉ là một con đĩ!

Em ước gì, em được sinh ra 1 lần nữa!

Một lần trong sạch chưa bao giờ trải thân đĩ điếm....

Anh à, anh đúng.... anh ko sai.....

Nhưng có một điều anh sai....

Số tiền anh trả cho em.... ko đủ..... ko đủ.... cho một tình yêu.....

Lẽ ra... anh nên trả em nhiều hơn.... "

Những nỗi đau dồn dập lên một cuộc đời và nhiều con người.... vì một người đàn ông mà 2 người đàn bà phải chết....
Người đàn ông kia đã mất vợ....
Và con của ông ta.... đã vô tình giết chết một người con gái yêu mình.....

Nó đã cố gắng quên quá khứ, để học cách yêu một người nhưng nó vẫn được trả tiền vì yêu người đó!

Vì đơn giản... nó chỉ là một con đĩ!
Một con đĩ!
Quá khứ quay lại... giơ bàn tay tử thần bóp nghẹt con tim yếu đuối!

"Anh đã không cho phép mình yêu em! Anh đã để em ra đi... vì anh có một trái tim... quá hẹp hòi..."

20 tháng 11, 2008

THANKS FOR EVRYTHING...!!!


Đã có ý định là sẽ viết một Entry để “phát biểu cảm nghĩ” của mình về buổi lể TN mừng ngày mình mãn hạn ra….trường. Vậy mà dạo này bận rộn quá, bận đến nổi không rảnh để mà viết luôn. Đi làm về là tức tốc đi chơi, mãi đến tận khuya mới về, có ngày còn xém được ngủ ở ngoài vì tới giờ đóng cửa, thậm chí không kịp giặt đồ nữa…Mà công nhận cái tháng 11 này bận rộn thật, toàn là những ngày đại lễ không à, toàn là ra tù với sinh nhật không à, kinh khủng thật…hihic!

Sáng nay đi làm sớm đến 20 phút, xếp cũng bất ngờ “oh, em đi làm sớm quá vậy?”, hichic!Thiệt ngại quá đi mất, thực ra mình cũng chẳng tốt lành gì đâu…vì có chút công chuyện nên lên thẳng công ty lun…Nhờ vậy mà tranh thủ viết được cái Entry này nè…kaka!

Thôi, mở đầu dài dòng quá rồi, mình xin được phép bắt đầu bài phát biểu của mình đây.

Mình nhớ mãi hồi lớp 12., khi các bạn trong lớp mừng sinh nhật mình, Thái Tri nói với mình “lớp mình Công là người may mắn lắm đấy…” Ừm, mà mình may mắn thật đấy chứ! Chúa đã cho mình có những món quà, rất nhiều món quà…

Đêm hôm trước tức là tối 14.11, lên giường ngủ mà mình cứ nôn sao ấy, không bít nữa, nôn gì ư? Nôn ngày mai, mình sẽ là người hạnh phúc nhất…Hihi!!! Và thật sự là sáng hôm sau, tức là ngày 15/11, mình thật sự rất hạnh phúc…

Mới 7h30, Quang Lùn đã có mặt ở trường để làm nhiệm vụ phó nháy cho mình...

Từ Thủ Đức, Tri và Trúc đã đèo nhau trên một chiếc xe vào Xì gòn mừng mình TN…

Minh Phương tranh thủ lên trường chụp hình với mình và tặng mình một bó hoa thật to trước khi lên đường đi Phan Thiết…

Thy Mọi chạy ngược chạy xuôi mãi tận đường CMT8 mua bánh kem cho mình…

Tuấn Hải và Anh Duy ko có xe Honda, phải đi xe Bus từ quận 10 qua…

Công Hồng tranh thủ đi làm ra là ghé qua trường mình luôn…

Vương Figo- Mập hơi làm biếng, vì ở cùng phòng với mình cũng đã có mặt kịp thời…

Thủy và Tuyến mới là khá bất ngờ, mình không báo trước, thế mà 2 người đã có mặt lúc mình nhận bằng…

Thêm ku Lộc ở mãi Bà Rịa cũng “ham vui” lên mừng TN mình…

Kim Anh bận đi học, cũng tranh thủ chạy qua với mình…

Ngọc Vỹ cũng tranh thủ vừa đi làm về là ghé đi hát karoke với mình và còn nói chuyện với mình thật nhìu nữa chứ...

Khắc Anh đi làm về dù rất bùn ngủ, nhưng cũng đã cố gắng đi hát Karaoke với bọn mình, dù vào phòng rùi ngồi ngủ không à…

Ừm, cũng phải nhắc tới Con gái-Hà mã và Cô giáo Tâm Còi nữa chứ đã không quản đường xa đến với mình…

Còn Bé Thanh nữa, dù bận đi học, lại không có xe, tưởng không được chụp hình kỉ niệm chung với anh Công rồi, định “bỏ cuộc”, cuối cùng được Thy Mọi chạy xe ôm chở lên trường chụp hình với mình…

Chút nữa là quên bạn Xuân Xèo đang ở cách mình nữa vòng trái đất đã trách mình “sao ko mời bạn í dự lể TN..” nữa chứ!

Và lại thêm nhiều tin nhắn và cuộc điện thoại chúc mừng mình vì “lực bất tòng tâm”, không thể đến vui cùng mình nữa chứ…!!!

Mình sẽ nhớ, sẽ nhớ mãi những giây phút này…

Cảm ơn các bạn, Cảm ơn mọi người, Cảm ơn những món quà mà Chúa đã tặng cho mình. Cám ơn vì tất cả…!!! (HN_19/11/08)

19 tháng 11, 2008

HAPPY BIRTHDAY NẤM LÙN(17/11)-ANH 2-CHÁU NGOẠI-BẠN THÂN...


Đã thỏa thuận với Quang Lùn rùi, là sẽ viết Entry về sinh nhật lần thứ 24 của hắn, vì hắn ta đã viết Entry về lề TN của mình, (cho nó khách quan)vậy mà hồi tối về trể quá, vì bị mất thẻ xe, chút xíu nữa là bị cho ngủ ở ngoài rùi…(vì bà chủ nhà sợ bão tới nên quyết định đóng cửa ngủ sớm). Hôm nay cũng vậy, đi làm về là lại đi ăn chơi, về đến nhà, giặt đồ xong là gần 12h khuya. Nhưng ko thể thất hứa được…Lại thêm nếu để lâu quá thì sẽ mất vui… nên phải thức khuya đê viết ENTRY này…hichic! Trên đây là quá trình ra đời của entry…Sinh nhật Nấm Lùn…

Photobucket Photobucket Photobucket

Thưa quý vị, như đã thông báo trước, tháng 11 này là tháng thật kinh khủng, toàn là những ngày lể hội lớn không à, Người ta TN đã đành, thằng anh2, thằng cháu ngoại, thằng bạn thân của tui cũng bon chen chui ra vào đúng cái tháng 11 này…hichic!

Photobucket Photobucket

Phải nói bạn Q lùn của chúng ta tốt quá đi, hôm nay là sinh nhật hắn, thế mà sáng sớm tinh mơ hắn đã mò lên trường Nhân văn để làm phó nháy cho Mami của hắn- con gái của tui rồi, còn lên trước cả khổ chủ luôn chứ…Suốt 1 ngày sinh nhật bị bắt làm phó nháy cho Mami, chiều về còn bị ông ngoại này bắt đi giao báo nữa chứ!!!Hichic, thiệt ngại quá đi mất…

Photobucket Photobucket

Vừa đi làm về, tui bay vào phòng tắm, vệ sinh sơ bộ rồi cùng với ku Vương bay ra Cầu Thị Nghè…(xin đừng hiểu lầm…kaka) để mua bánh “Ngày Đẻ” cho ku Quang…Vậy mà cái thằng Vương nó mãi ngắm mấy chị…trên cầu thế là “lạc mất em”…đành đứng đợi mình trước sở thú….Nghĩ cũng lạ cái thằng ku này thik chơi với sở thú, với “gia cầm” ko à…hihi! Qua nhà người mẫu Thy mọi, dù đã hẹn trước thế mà cô nàng mãi lo làm điệu, thêm 20 phút đợi chờ…Rồi cũng gặp Vương, qua CMT8, lại phải chờ Tâm còi, lại lạc mất em lần thứ 2…Lại tìm thấy em, mất thêm khoảng 20phut…Qua đến nơi thì trể hẹn khoảng hơn 1 tiếng, Cu Đen, Duy con, Hà mã, Huyên Xì ke và Nhân vật trung tâm của ngày hôm nay đang đứng đường, ý lộn đang đứng đợi ở đường NTP…Thế mà chẳng ai giận ai cả…All là vì hôm nay là SN của Nấm Lùn-một anh chàng ko đẹp trai lém nhưng lại rất dễ thương-cực kỳ dễ thương được mọi người quý mến-cái này là tui lăng cê cháu ngoại tui, ko ai được có ý kiến à nha!

Photobucket Photobucket Photobucket

Sau khi đội hình đội ngủ đã tươm tất, quân số đã đầy đủ, cả bọn 9 đứa thẳng tiến về hướng Thuận Kiều PLAZA…hichic! Cứ nghĩ thầm trong bụng, Thằng cháu này sang dữ ta, đãi tiệc ở Thuận Kiều Plaza lun, Ai dè, chỉ là bên hông Thuận Kiều Plaza thui, mà kệ miễn sao có chứ Plaza vào là sang rùi phải ko bà con? Kaka! Vừa rẽ trái đã gặp phải một đám giang hồ, ý ko phải đám tiếp viên của quán Điểm hẹn chận đường, dắt xe vào quán, nên phải vào thui…hichic! Tại đây, cả bọn được nạp năng lượng đầy đủ…vì chưa đứa nào có gì vào bụng cả…Hai món đầu tiên là TÀU HỦ CHIÊN chắm mắm tôm và hương vị quê nhà RAU MUỐNG XÀO TỎI…Chưa đầy 10 phút, 4 dĩa mồi đã được chén sạch, bọn chúng chuyển sang tấn công 2 nồi lẩu CÁ KÈO…Và cũng trong nháy mắt, hai nồi lẫu chỉ còn thấy có nước…Vui nhất là khi thấy hóa đơn…Quá rẻ…Quá rẻ…Sinh viên mà…Rẻ là trên hết…

Photobucket

Có thực mới vực được đạo…Bi giờ bọn chúng đã no nê, thế là cả bon tiến về Sư vạn Hạnh để tha hồ la hét, quậy phá…Xăng chỉ còn 13k/l, thế nên cả bọn “đi dạo” suốt mấy vòng mà vẫn chưa tìm thấy phòng…Cuối cùng nhờ hai ca thủ Tuấn Hải Và Thy mọi nhanh nhẹn kiếm được 1 cái động karaoke…Tới đây, bọn chúng đã “ngứa nghề” lắm rùi. Đứa nào cũng muốn được hát trước, ko ai chịu nhường ai, Nhưng sau một hồi tranh giành ca thủ Huyên xì ke-1 địch thủ không bao giờ đội…mũ chung với Nấm Lùn- dù rất nhỏ bé đã giành được Micro, lại thêm có sẳn 1 cái list bài hát được lưu trong điện thoại của ả (đúng là dân hát Karaoke chuyên nghiệp mà…), thế là ko ai nhanh bằng ả hết…Ả làm luôn một liveshow mấy bài liền…Rất may là Nấm Lùn đã nể mặt hôm nay là sinh nhật cuả hắn và có nhiều bạn bè nên đã ko úp nguyên cái bánh sinh nhật vào mặt cô ả như đã hứa, nếu ko chắc là mọi người được chiêm ngưỡng người đẹp mặt kem rùi.kaka! Photobucket Tiếp đến là màn múa minh họa của anh Q và chị Thy mọi, chưa nhậu mà sao tui nó múa hay thế ko bít, cứ như những tay múa chuyên nghịp í…Thêm một điều cần phải ghi nữa là dạo này có quá nhiều người lợi dụng ngày vui của người khác để mà “tự sướng”, điển hình như chị Hà mã hôm tớ TN, đã lợi dụng lúc mọi người ko chú ý làm luôn một Album, ko tin mọi người vào Blog tui mà nhìn hình của ả…hôm nay thì có Chị Thy mọi…Khíp! Đúng là…ĐT mà…kaka! Sau khi ăn chơi thả cửa… hát hò, la hét thỏa mản, gần đến giờ giới nghiêm, chuẩn bị ra về, vậy mà chỉ vì để hát thêm bài “TYNPTC”, báo hại xém chút nữa là có đứa phải ngủ ở ngoài vì ko đc vào nhà…

Photobucket

Mà phải công nhận bọn này gan lì thiệt, trong khi mọi người đang run sợ vì bão số 10 sắp đổ bộ vào đất liền thì bọn nó lại rũ nhau đi ăn chơi, đàn đúm, đú đỡn…chẳng bít sợ là gì cả…Đúng là dân chơi ko sợ mưa rơi mà…

Một sinh nhật thật đáng nhớ phải ko Quang…!!! Một lần nữa xin đượ Happy birthday to Nấm Lùn…

(Thành thật xin lổi mọi người vì mãi đến hôm nay tui mới post Entry này lên được, trể mất 2 ngày…hichic, mong mọi người thông cảm, nhất là Cháu ngoại Q…)

16 tháng 11, 2008

TỐT NGHIỆP-TỐT NGHIỆP...15/11/2008


Re-Entry NGÀY TỐT NGHIỆP CỦA CÔNG (Ông ngoại, em trai, bạn)

Như đã hứa hẹn, "báo động" và "hăm he" từ trước, hôm nay (15/11/2008) một thành viên của Crazy band chính thức mãn hạn ra trường ( tức là chấm dứt thời SV, bây giờ phải đi làm để nuôi vợ, con, và cháu chắt).

Không nhớ rõ vào cái ngày u ám nào mình đã lỡ hứa với hắn là sẽ làm phó nháy cho hắn vào "ngày ấy"( ngu quá).

Cái ngày đó phải dậy sớm để lên "chộp" hình cho hắn, còn hắn thì chỉ làm mỗi việc là làm dáng và cười( nhàn hạ quá). trước ngày đó đã hẹn giờ là 6 giờ 45 dậy, tắm rửa kì cọ, súc mồm súc miệng, đi.... tới 7 giờ 30 lên tới trường là vừa.

Photobucket

Ai ngờ sáng sớm tự nhiên ĐT reo lên, bắt máy là thấy rầu rùi, hắn nôn còn hơn người ta sắp đẻ, làm mình cũng phải tất bất chuẩn bị lên đường luôn, chưa kịp ăn sáng,

Chạy vù lên trường Nhân Văn, tìm hoài chẳng thấy hắn đâu, móc ĐT ra gọi cho hắn, vùa bấm call, thì thoáng thấy hắn đang khoát vai, đú đởn với nhỏ nào cùng lớp, nhìn thử xem hắn có bắt máy không, ai ngờ hắn đang "say mồi" có để ý gì đâu, hix,

Photobucket Photobucket

Kêu 1 tiếng hắn giật mình quay lại lấy cái tay ra, dường như cũng còn nuối tiếc cái gì đó, do chưa tới giờ vào làm lễ nên trong lúc chờ đợi, hắn làm 1 tua người mẫu xuyên lớp với nhiều người đẹp,

Mà cái lớp gì mà con gái đông thấy ớn, hắn chụp với bé nào cũng khoát vai, khoát cổ thật là sướng thiệt (ước gì mình được như anh ấy),sau một hồi chụp với các bạn trong lớp xong thì cũng phải tới giờ vào làm lễ, oai`,

Photobucket

Thời khắc quan trọng của hắn cũng sắp tới rùi, Sau một vài màn biểu diễn văn nghệ cũng khá lý thú + với bài phát biểu của vị "cầm đầu" khoa báo chí thì thời điểm phát bằng cũng tới,

Hắn may mắn được phát bằng khá sớm, nhưng lại không được ra ngoài, hix, làm phải ngồi chờ tiếp. Mia' ơi, sáng giờ chưa ăn cái gì vào bụng mà phải đi gấp, với lại lên đây cũng đã hoạt động rồi nên mấy chốc đã có cảm giác đói đói. Nhưng cũng phải ráng chịu thôi chứ biết sao giờ, vô thế rùi, ngồi 1 hơi, thì cái thằng cuối cùng cũng có bằng, mừng hết lớn,

chuẩn bị đi ăn đây, hia hia,

Ra tới ccủa hắn đưa cho mình cầm cái bằng, còn hắn phải đi kiếm người giao cái của nợ (bộ đồ của vợ hắn), Không biết sau khi hắn nhận bằng xong thì hắn và con nhỏ vợ làm cái gì mà giờ trên tay hắn đang cầm bộ đồ của vợ hắn, giờ hắn phải đi đưa cho người ta ( à các bạn đừng nghĩ bậy hen, đồ đó là trang phục cử nhân khoát bên ngoaì thôi).

Cuối cùng hắn cũng tìm được người ggiữ hộ, lúc này mấy chiến hữu của 12a4 cũng đã có mặt để chúc mừng hắn, và cùng với hắn thực hiện các kế hoạch ăn chơi đã đề ra. Lúc này mình đói wá rùi, hix mà gặp ngay cái đội hình của CLB Konica và CLB Kodak, hix mê chụp hình No.1, hắn vừa xuống,

công cuộc chụp hình bắt đầu,

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

1 máy không đủ, phải xài tới 2 máy, chụp đủ kiểu, đủ cặp, đủ tư thế, đủ cảnh, mèn ơi chưa tính cái vụ mami solo chụp ảnh nghệ thuật. Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Nhưng mọi chuyện đâu lại vào đấy, không lẽ chụp hoài mà không ăn, cả bọn kéo nhau ra cái quán mà hắn nói là nơi tập kết của những buổi cúp học, để ăn chơi quạy phá,

Photobucket

Do đói quá vừa vào quán sau khi thức ăn dọn ra thì 5 phút sau thì pe con là người đầu tiên ung dung về đích với cái tô trống không, không còn gì dù chỉ là 1 giọt nước lèo, , an uống xong cả bọn lại kéo nhau đi hat karaoke, chài ke hoạch này là của mình đặt ra mà, rất hợp gu với Crazy band, vì ai cũng thích hát mà, mà ngày nào cũng tập nên nói chung cũng tự tin ghê gớm lắm, Vào đó thì đủ trò, nhảy múa, hò hét, diễn hoạt cảnh, chao ôi nó zui zi đâu,

Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

Hát một hồi nói chung cũng khá là nhiều, nói là nhiều thôi chứ đối zới Crazy band thì chưa thấm tháp gì đâu, (vì theo casỹ Thy "mọi" thì hát chưa "đã", mình cũng zậy mà hehe) cò 2 ý kiến đưa ra 1: đi nhậu, 2: cafe, sau 1 hồi tranh luận cả bọn nhất trí với ý kiến về nhà (pó tay).

Do một số anh em phải về nhà mắc công chuyện, vợ con pồ pịt nữa, cuối cùng chỉ còn lại 5 mạng, 3 em Crazy band, Tâm còi, và bạn của Công. thế là 1 hướng mới được đặt ra là đi uống cafe bờ sông, úi chà nghe mát mẻ gớm, good ideas, tự nhiên không biết gió mát nổi hứng hay sao ấy mà cả đám đòi về Vũng Tàu chơi, éc mình làm sao đi được đành o nhà nghe tin tường thuật vậy, hơi tiếc

Ngay bây giờ đang ngồi viết cái entry này thì nhân vật chính đang du hí Vũng Tàu, đang đú đởn, còn mình phải làm nhiệm vụ là đưa tin về vụ ăn chơi sa đoạ hồi sáng,hix (bất công hỉ) ngoài ra còn phải post 1 số ảnh để bạn Xuân update hình ảnh của các bạn cho đỡ nhớ, Oi! công việc của tớ thật là quan trọng, nên đâu dám trễ nải,

Một thông tin vừa mới nhận được từ PV o Vũng Tàu về cho hay 4 người đó đã thuê 1 căn phòng và sẽ chia ra 2 đứa ngủ trên và 2 đứa ngủ dưới, po tay, mình suy nghĩ nãy giờ ko biết 2 đứa nào o trên 2 đứa nào ở dưới hix, nguy hiểm quá, cầu mong cho mọi chuyện tồi tệ đừng xảy ra, ủa mà xảy ra thì cũng có sao đâu, thích thì xảy ra đi haha,

P/S toàn bộ nội dung và hình ảnh tư liệu của entry này được độc quyền bởi Nấm lùn Production nên các bạn chỉ được đọc bài, Comment, down hình nhưng không được post o trang khác, nếu tui đi dạo mà thấy hình ảnh hay co nội dung tương tự thì tui phạt ráng chịu nghen, hình phạt là 1 chầu kem cho Crazy band đuựơc rùi haha

ông ngoại mến, ở entry pe con có thmê mắm dặm muối cho cái entry có chút màu sắc funny, hehe có gì đùng có xử tội hén vì nghề báo mà, nhưng sự thật cũng đâu có bị méo nhìu đâu keke

Hix đây là bài mà mình phải viết lại, do lần trước mình ngồii từ 10 giờ 30 đến 12 giờ khuya để viết, nhưng tới cuối bài thì internet Explorer bị lỗi thế là công cốc, và tứ 12 giờ tới 1 giờ tớ mới hoàn thành đuợc bài này sau khi nghe 1 thành viên của Crazy band cười xối xả vào mặt, hix, Ở dưới Vũng tàu luôn nghe chưa lên SG wánh chết bay giờ

thôi đi ngủ mệt wá rùi hix hix

bạn nào rãnh zo CM cho xôm tụ hen

(Như đã hợp đồng đã thõa thuận từ trước với NamLun Production, bạn Công xin được copy nguyên văn bài trên Namlun'Blog, xin chân thành cám ơn Giám đốc Production Nguyễn Quốc Quang rất nhiều...)

Search Box

Loading