Tìm kiếm trong Blog này

29 tháng 7, 2009

TEA - LOVE (Mối tình đầu như trà nước đầu)



Mối tình đầu giống như nước tráng trà .. Người ta rót nước sôi 100 độ vào bình trà lần đầu tiên rồi lắc đều bình trà và rót đều ra các chén vừa để tráng chén cho ấm giữ được nhiệt độ nước trà lâu hơn và cũng là đẻ trút bỏ đi các tạp chất, mùi mốc và giúp trà bắt đầu thực sự dậy mùi hương và tiết ra những tinh túy ở nước thứ hai. 
Cái thứ nước tráng trà đó đúng là dùng để tráng. Uống luôn thì bỏng phù mỏ ngay và nhạt toẹt chỉ có vị hơn chan chát.. cũng có chút vị ngọt đầu lưỡi, mùi hơi thơm thơm tùy vào loại trà nhé.
Tình yêu đầu cũng vậy
Nóng bỏng, nồng nàn, nhưng non nớt và vụng về, nhiều thất bại và vấp váp lắm lắm ... đặc biệt là cái bỡ ngỡ của sự đầu tiên. Cho ta nhiều tò mò háo hức để khám phá nhưng ít ai lại đi đến được cuối đường .

Sau nước tráng trà, đổ đi, rót nước chỉ khoảng 80-70 độ thôi rồi chờ chút cho cánh trà ngấm . Lúc này là lúc mọi tinh túy sẽ được tiết ra . Không còn các tạp chất, không còn vị ngái, không còn mùi lạ ... tỏa hương thơm thực sự và mùi vị đặc trưng của loại trà ...

Sau tình yêu đầu tiên cũng vậy. Mọi cảm xúc đã được đi qua. Nhiều vấp váp đã được trải nghiệm. Người ta sẽ được chuẩn bi kỹ hơn về mọi mặt để thực sự đón nhận yêu thương.

Thường thì càng nhiều nước vị của trà sẽ càng nhạt dần, và chẳng còn gì để thưởng thức. Và tình yêu cũng thế. Khi càng trải nghiệm nhiều cung bậc cảm xúc người ta sẽ càng chai lỳ và sẽ khó có được cái rung động thực sự như tình yêu đầu tiên.

Nhưng nước trà thứ hai là ngon nhất. Và là để thưởng thức và cảm nhận vị của trà ..Bởi vừa chỉ qua một nước tráng trà mọi thứ còn khá đầy đủ để thực sự làm nên hương vị xứng đáng để thưởng thức

Mối tình thứ hai cũng là đẹp nhất. Bước qua được cái chóng vánh của mối tình đầu nhưng vẫn còn một chút đam mê, một chút dại khờ không nóng bỏng nhưng đủ ấm áp để sưởi ấm và giữ gìn ...(st)

14 tháng 7, 2009

???

Có những lúc trong cuộc sống, mình gặp phải những tình huống như thế này (...), có lẻ sẽ chẳng biết phải quyết định làm sao đâu nhỉ? Nếu là bạn, bạn sẽ quyết định thế nào? Còn mình, mình sẽ...thắng xe lại, tấp vào lề, lấy máy ảnh ra chụp một pô ảnh...hihi, vì đâu có mấy khi thấy được...hình ảnh hay thế này đâu???
Mà thật vậy, nhìu khi cuộc sống đưa chúng ta vào những tình huống bế tắc thức sự, cũng có lúc là những tình huống tiến thoái lưỡng nan...khiến chúng ta chẳng biết phải làm thế nào? Vậy thì tại sao chúng ta không dừng lại...tấp vào lề đường...nhìn ngắm cuộc sống một tí nhỉ, vì đôi khi chúng ta mãi miết chạy theo dòng quay của cuộc sống... chậm lại...chậm lại....và có thể hãy dừng lại một chút sẽ thấy nhẹ nhõm thôi mà...
Mình đang viết nhảm gì thế này....mưa, ngoài trời đang mưa, gió hú, gào thét ầm ầm...

"Ai đi mãi miết trong sương gió
Thỉnh thoảng xin dừng nghe tiếng chuông"...

13 tháng 7, 2009

TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI



…Chuyện tình của Mecghi và cha Ranfo chỉ có thể diển tả trong bốn chữ nỗi đau tuyệt vời, và để có được sự tuyệt vời đó họ đã phải trả giá cả cuộc đời. Như lời đề tựa đã viết: Theo truyền thuyết có một loài chim chỉ hót lên một lần trong cả cuộc đời nó, tiếng hót đó ngọt ngào hơn bất cứ sinh vật nào trên trái đất này. Ngay khi vừa rời tổ loài chim ấy đi tìm ngay một thứ cây có những cành gai nhọn và tiếp tục bay mãi không chịu ngơi nghỉ, cho đến khi tìm được mới thôi. Sau đó nó cất tiếng hót giữa những cành cây hoang dại rồi lao vào một cây gai dài và nhọn nhất, cây gai xuyên thủng qua ngực. Giữa cơn hấp hối một tiếng hót vút cao, thánh thót hơn cả tiếng hót của sơn ca hay họa mi. Tiếng hót tuyệt vời đánh đổi bằng cả cuộc sống. Trời đất dừng lại để lắng nghe còn thượng đế ở trên cao thì mỉm cười. Bởi vì sự tuyệt vời chỉ có được bằng niềm đau vô tận ấy.
Con chim mang chiếc gai nhọn xuyên qua ngực vẫn tuân theo một quy luật bất biến, không hiểu điều gì đã thúc đẩy nó tự đâm suốt vào tim và lịm dần trong tiếng hót. Vào lúc gai nhọn xuyên qua nó không ý thức được cái chết đang chực chờ. Nó chỉ mãi mê hót và hót cho đến khi không còn hơi thở để cất thêm một nốt nhạc nào nữa. (Wiki)

2 tháng 7, 2009

NHỚ VỀ QUẢNG TRỊ




NHỚ VỀ QUẢNG TRỊ
Nhạc: Nguyễn Tất Tùng
Thơ: Tạ Nghi Lễ
Trình bày: Ca sĩ Bảo Yến
****
Xa Quảng Trị
Quê hương tôi
Hai mươi năm chưa hề trở lại
Nợ áo cơm dặm đường xa ngái
Lòng hẹn lòng tôi nhé về quê.
Đêm thương nhớ nhiều những kỷ niệm xưa
Sao vương vấn hoài tháng ngày tuổi ấu thơ.
Con sông nhỏ một thời tắm mát ơ .....
Nơi mối tình đầu tôi đã đánh rơi
Nay chốn quê người thương nhớ khôn nguôi
Sông Thạch Hãn muôn đời vẫn chảy
Như nghĩa tình tôi với quê hương
À ơi, ơi à ơi
Nơi chôn nhau cắt rốn khi ra đời
Nên tôi thương tôi nhớ trọn đời
Tôi sẽ về ơi Quảng Trị ơi
Tôi sẽ về tìm kỷ niệm xưa
Giếng nước ao làng bên hàng dừa xanh
Thương ánh trăng vàng Nhi Hạ ,Gio Linh
Cho dù ở phương trời phiêu bạt
Nhưng suối nguồn nào cũng về với biển đông.


Từ lúc nhỏ tới giờ lun biết mình là một đứa con của quê hương Quảng Trị...Vì lúc nào trong sơ yêu lí lịch cũng...nguyên quán Quảng Trị...
Ba, má sinh ra ở Quảng Trị, lớn lên ở Quảng Trị, yêu nhau và cưới nhau cũng ở Quảng Trị...Nhưng mình, sinh ra ở Đồng Nai, lớn lên ở Vũng tàu...Mình chưa bao giờ biết đến Quảng trị nó như thế nào, chỉ nghe cái tên thấy nặng nặng...gió gió...nóng nóng...nắng nắng...nghèo nghèo...mà thôi.
Lớn lên, hiểu biết một chút nhờ học địa lý nên mới biết Quảng trị là "Quảng Trị là một tỉnh Bắc Trung Bộ, Bắc giáp tỉnh Quảng Bình, Nam giáp Thừa Thiên -Huế, Đông giáp biển Đông, Tây giáp nước CHDCND Lào" rồi "một miền quê của gió Lào cát trắng nằm ở đoạn thắt lại trên chiều dài Bắc - Nam, chính giữa khúc ruột miền Trung đất nước. Hình thế Quảng Trị tựa lưng vào dãy Trường Sơn hùng vĩ, nhìn ra biển Đông bao la..." và "Quảng Trị là quê hương của nhiều đại khoa và danh nhân nổi tiếng đất Việt. Trải qua nhiều giai đoạn lịch sử, con người trên mảnh đất này với truyền thống lao động cần cù, sáng tạo, đã hình thành cho người Quảng Trị một bản lĩnh không chịu khuất phục trước khó khăn, gian khổ để vượt lên chiến thắng thiên tai, địch họa, làm nên những kỳ tích hào hùng, để lại nhiều di sản văn hoá vô cùng quý giá..."
Bắt đầu có thêm một chút "ấn tượng" về vùng đất quê cha đất tổ...
Lên Đại học, ra trường, đi làm...làm quen nhiều bạn mới, đồng nghiệp mới...Hỏi thăm nhau lúc nào cũng có câu của miệng "Quê ở đâu?", Ừm thì "quê Vũng tàu", nhưng lại chú thích thêm một câu nữa để cho rõ "nhưng quê góc của mình ở Quảng trị"...(nhìu lúc ko bít tại sao phải nói thế, nhưng cứ như tự nhiên trong miệng có sẵn nó nhảy ra vậy...)...Còn nhớ hồi năm 2 Đại học, lúc mình đi lãnh học bổng của Hội Đồng Hương Quảng Trị...Ai cũng nói giọng Quảng Trị đặc sệt....còn mình trung không ra trung nam chẳng ra nam...hay còn gọi là giọng "ba rọi"...Đã thế lúc bế mạc mình còn thay mặt các em SV được lãnh học bổng đứng lên cảm ơn nữa chứ...Nhớ lại mà còn run...
Quảng trị ơi, "nơi quê cha đất tổ" ơi, hứa sẽ về, hứa sẽ về vào một ngày gần nhất...


Search Box

Loading