Tìm kiếm trong Blog này

2 tháng 10, 2008

Tạm Biệt Mối Tình Đầu Của Tôi

Tạm biệt mối tình đầu của tôi!

TTO - Gặp em trong một lớp học ngoại ngữ. Lần đầu tiên nhìn thấy em, trái tim của tôi xao xuyến. Đã nhiều lần tôi cố gắng chiến thắng sự nhút nhát của mình để làm quen em nhưng chưa lần nào tôi dám.

Thế rồi tình cờ, một hôm em đến lớp trễ. Lớp học chỉ còn bàn của tôi còn chỗ trống, và em đã đến và ngồi bên cạnh tôi. Có lẽ em chẳng biết tôi đã vui mừng như thế nào, khi được ngồi bên cạnh em. Suốt buổi học tôi đã chẳng học được gì… dù em chẳng hề để ý đến tôi và vẫn học bình thường. Cuối buổi học hôm đó, tôi đã làm quen được với em. Tôi với em đã là bạn.

Từ hôm đó, bữa học nào em cũng ngồi chung với tôi (người bạn em mới quen). Bữa nào tôi cũng chờ ngóng em đến. Em thật dễ thương và hiền hậu. Tình yêu đầu đời của tôi đã đến nhẹ nhàng như thế! Sau khoá học ngoại ngữ ấy tôi và em gặp nhau thường xuyên hơn, với thời gian em cũng hiểu được tình cảm của tôi dành cho em và em đã đáp lại. Bấy giờ tôi đã hiểu vì sao người ta nói “yêu và được yêu là điều hạnh phúc nhất”.

Thế nhưng, người ta nói không sai. “Rượu đầu lò thì rất ngon nhưng rất dễ say, trái đầu mùa thật ngọt nhưng dễ bị sâu hỏng, mối tình đầu thật đẹp nhưng thường dở dang”. Mối tình đầu của tôi cũng đã dở dang, không phải vì tôi, mà cũng chẳng phải vì em.

...Biết được chuyện tình cảm của tôi và em, mẹ em đã nhất quyết phản đối vì một lí do đơn giản nhà tôi quá nghèo, anh em lại đông, lấy tôi chắc chắn em sẽ khổ. Và buồn hơn khi mẹ em đã gặp tôi, để “khuyên nhủ” tôi “anh hãy buông tha cho con gái tôi, nó là tiểu thư cành vàng lá ngọc, anh không xứng với nó”.

Phần vì mặc cảm nhà nghèo, phần vì lòng tự trọng của một thằng con trai bị xúc phạm. Tôi đã quyết định xa lánh em, quên em. Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như tôi muốn. Tôi tránh gặp em, tôi lao vào làm việc để hi vọng quên em, nhưng vẫn không thể quên. Tôi tìm đến hơi men để quên em, tôi đã rất khổ sở để xoá hình bóng em ra khỏi tâm trí tôi, bởi vì tôi đã quá yêu em.

Chỉ tội cho em, em vẫn ngây thơ và không hề biết tại sao tôi lại đối xử với em như vậy. Chính điều này làm tôi càng đau khổ. Em đã tìn gặp tôi cho bằng được. Em đã khóc thật nhiều và bỏ chạy ra về giữa trời mưa khi nghe tôi nói “hãy quên anh đi, anh không còn yêu em nữa”.

Với thời gian, thời gian luôn là liều thuốc chữa lành mọi vết thương. Em đã dần quên được tôi (nhưng tôi thì chưa hẳn). Hôm nhận được thiệp hồng của em, tim tôi như thắt lại, cầm tấm thiệp hồng trên tay, tôi nghẹn ngào tự nhủ với lòng…xin lỗi em, mong em hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:

Search Box

Loading