Tìm kiếm trong Blog này

7 tháng 9, 2008

MỘT NGÀY CHỦ NHẬT BÌNH THƯỜNG


Sao rồi mọi người? Ngày Chủ Nhật tuyệt vời chứ hả?... với tớ thì hôm nay cũng hơi bị "tuyệt vời"đấy!!! Xem nào, hôm nay Chủ nhật, ko đi làm, bà chị "bé bé, xinh xinh" và "bé lùn" em của tớ trổ tài nội trợ...Hôm nay tớ được ăn món cá rô đồng chiên đấy, và "canh nghèo rớt mồng tơi" nấu với thịch xay. Mà quá trình nội trợ của bà chị tớ cũng "kinh" lắm cơ, một ví dụ điển hình nhé, vì sợ mắt của con cá rô chiên sẽ bị nổ thế là chị tớ nghỉ ra một cách "rất hay' như thế này, lấy 2 con mắt cá, nhét vào cái bụng của nó rồi bìnht ỉnh mà ngồi chiên, thế là chẳng sợ con mắt cá nổ nữa...mọi người thấy bà chị tớ có can đảm ko???(mà ko bít con mắt cá có nổ ko ta? cái này tớ chịu???)Cơm ngon, canh cá ngon, nhưng hôm nay cái "lip' của tớ bị đau quá, ăn chẳng bít ngon lành gì...Cám ơn bà chị "bé bé xinh xinh" và "bé lùn' nhé!!! Về bữa cơm ấy mà...

...3 ngày nay tớ chưa bước ra khỏi dãy phòng trọ! Tiếp xúc với bên ngoài chủ yếu qua cái Computer. Làm biếng khiếp nhỉ? Thế là hôm nay đẹp trời, bạn Công dắt chú ngựa sắt ra chạy lòng vòng, có lẻ do mấy ngày nay ko hoạt động nên giác quan của bạn Công bị "mòn" hay sao ấy, mà chắc tại xui, mà ko tại hai đứa nhóc kia nó ẩu, chạy từ Trần Quang Khải về tới ngã tư Nguyễn Bỉnh Khiêm-Nguyễn Thị Minh Khai, đèn xanh, mình rồ ga chạy lên, ko ngờ có 2 cô cậu nhóc nhóc từ phía Nguyễn Thị Minh Khai cố "đu đèn đỏ", hậu quả là bánh chân trước của con ngựa sắt của tớ móc vào chân sau con ngựa của 2 đứa nhóc, làm con ngựa của tớ ngã lăn đùng ra chết, may mà tớ bình tỉnh nhảy xuống kịp nên chỉ bị xây xát nhẹ, mà chưa hết, một anh thợ hồ chạy sau tớ đang cầm một cây thước thật dài cũng lỡ đà bay theo tớ luôn. Hai đứa nhóc thì khỏi nói, ngã lăn quay, lạ một cái là sau vụ đụng xe, đường ai nấy đi, ko một lời phân trần, hai đứa nhóc đứng dậy chạy, mình và anh thợ xây cũng ko bị gì nặng nên cũng chảng muốn làm khó tụi nó...nhưng phải chi 2 cô cậu ấy bít xin lổi một tiếng thì hay hơn...

...Vào bưu điện Thị Nghè, gởi EMS cái CD ra cho "xếp Vân", trong lúc chờ tớ thấy một cô bạn gái cở tuổi tớ, đang gởi 1.5 triệu đồng về Nghệ An, chắc là gởi cho gia đình, nhìn bạn ấy ăn mặc cũng giản dị...sau khi gởi tiền và trả tiền phí xong, hình như bạn ấy còn có mười mấy ngàn...tự nhiên thấy bạn ấy giỏi quá...Còn mình, chưa lo cho cái thân này nổi nữa...hichic!...!!!

Thế là một ngày nữa lại chuẩn bị khép lại, và ngày mai sẽ lại bắt đầu một tuần mới, hứa hẹn nhiều điều bất ngờ..."Ngày dài từ đêm trắng sinh ra" mà! Chúc mọi người một tuần mới thành công nhé!!!

Boulevard - Dan Byrd
I don't know why
You said goodbye
Just let me know
You didn't go
Forever my love
Please tell me why
You made me cry
I beg you please
I'm on my knees
If that's what you want me too
(Chorus)
Never knew that it would go so far
When you left me on that Boulevard
Come...again you would release my pain
And we could be lovers again
Just one more chance
Another dance
And let me feel
It isn't real that I've been losing you
The sun will rise with in your eyes
Come back to me and will be happy together
…..repeat (Chorus)
….. May be today I'll make you stay
A little while just for a smile in love together
For I will show a place
I know in Tokyo where we can be happy forever
…..repeat (Chorus)…..
Boulevard

Có một người đã nói: "Khi bạn hát lên một bản tình ca, nghĩa là bạn đang hát về cuộc tình của chính mình” Những bản tình ca thường có gì nhỉ? Lời yêu thương, nụ cười hạnh phúc, bàn tay tin cậy và ánh nhìn trìu mến. Lãng mạn nhất, đôi khi nồng nhiệt, đôi khi êm đềm là bản tình ca có những cơn mưa; mưa cũng như nước mắt ai. Bản tình ca dưới đây, cũng có nụ cười và giây phút hạnh phúc; vậy mà, kết thúc lại ướt đẫm những cơn mưa. Em thân yêu! Anh muốn gọi em bằng những tình cảm nồng cháy nhất dù anh biết rằng em sẽ chẳng bao giờ thuộc về anh nữa. Có một đêm mưa rất to, những cơn mưa rào đầu tiên vào mùa hạ. Em sợ sấm chớp, sợ trời mưa. Biết như thế nên anh nắm tay em rất chặt, kéo em lại gần với anh hơn. Rồi như để cho em khỏi sợ hãi anh đã hát cho em nghe. Những câu hát cứ vang lên trong mưa, em không còn sợ hãi nữa. Vì anh nắm tay em và đang hát cho em nghe . Vì lưng anh đang là nơi em dựa trong mưa . Vậy mà anh không thể tin được có một ngày mình chia tay. Ngày trước, nếu có ai đó nói với anh là mình sẽ chia tay anh sẽ nghếch mắt lên, cười với họ vì chẳng bao giờ anh tin có ngày đó. Anh không tin vì ngày ấy anh yêu em đến thế. Em! Cảm giác mất em làm cho anh thấy mình cô độc. Cứ mỗi lần mưa rơi rơi anh hát bài hát cũ. Nhưng chẳng bao giờ em còn nghe được nữa phải không em? Anh không nuối tiếc em ạ. Anh buồn vì anh yêu em, vì trong trái tim anh đã đầy chật những bóng hình của em, những kỷ niệm với em mất rồi. Biết bao giờ anh xoá hết được chúng em ơi? Mưa hạ làm cho phượng rụng cánh tơi tả, màu đỏ xác xơ cả lối về. Anh nghĩ về màu của trái tim, của hạnh phúc trong anh giờ cũng xác xơ như thế. Bằng giờ này năm trước em líu ríu bên anh, còn bây giờ anh chỉ có một mình với sự cô đơn trống trải. Lối về ngày cũ, những con đường cũ chỉ còn lại anh và sắc phượng tàn của một thời mình yêu nhau. Never knew that you would go so far When you left me on that boulevard Come again you would release my pain And we would be lovers again Bài hát ấy anh đã hát cho đến khi cổ họng anh rát bỏng, anh chìm sâu vào giấc ngủ nặng nề. Anh không muốn tin rằng anh mơ, bởi cách đó có vài phút thôi, vài phút trước tay em vẫn còn trong tay anh. Vậy mà khi mở mắt ra em không ở bên anh nữa. Trời không mưa mà nắng mênh mang nhưng lòng anh mưa ngập tràn. Bài hát cũ giờ anh không hát cho ai nghe, ai sẽ là người đi cùng em trong mưa như anh đã từng đi với em ngày trước? Những ngày không em, ngày nào anh cũng nghe Boulevard. Nhưng em thì chẳng bao giờ biết điều ấy. Biết cũng chẳng để làm gì mà em. Khi em không còn yêu anh nữa, tình yêu không thể níu kéo bằng sự thương hại. Nếu có em, nếu bàn tay nhỏ bé của em vẫn còn trong tay anh mà trái tim ấy không còn hướng về anh nữa anh sẽ còn đau hơn, buồn hơn. Vậy thì em ơi, bài hát trong mưa ngày xưa anh hát mưa đã cuốn đi rồi. Boulevard anh hát cho em sẽ chẳng bao giờ em nghe được. Anh chỉ biết rằng mỗi lần anh nghe bài hát ấy anh lại nhớ đến em. I don't know why you said good bye. Just let me know you didn't go forever my love. Please tell me why you made me cry. I bag you please I'm not uneasy if that's whay you want me to Em thân yêu của anh, Dẫu thế, tất cả vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim anh về những ngày chúng ta ở bên nhau, về những chiều lộng gió, về những buổi tối sương mờ dần trên mặt hồ. Dẫu nuối tiếc và buồn đau thì những tháng ngày ấy vẫn chỉ là quá khứ chẳng bao giờ chúng ta quay lại được nữa. Bây giờ bên em là ai, anh không biết. Nhưng trên tất cả anh cầu mong em yêu người ấy để người ấy hạnh phúc, không phải một thời đau đáu hoài niệm như anh. Em thân yêu của anh, anh không hề cao thượng. Nước mắt của em đã nhiều rồi, nhiều đến lúc tưởng chừng cạn khô và ráo hoảnh. Anh không muốn em phải khóc như em đã khóc. Ở một nơi xa anh mong cho em được hạnh phúc. Chỉ có một điều anh muốn gió chuyển đến em. Em thân yêu, bản tình ca anh hát cho em, những bản tình ca trong mưa ngày ấy anh hãy chỉ giành cho em thôi nhé. Anh chỉ giành cho em và cho chính bản thân anh. Đường chiều nay đầy gió, anh lang thang trên những con phố mưa nắng để nhớ và yêu em. Anh lại hát Boulevard. Nhưng anh không còn buồn như ngày xưa nữa. Bây giờ tất cả trong em chỉ là quá khứ, kể cả tình yêu em giành cho anh cũng đã là quá khứ. Nhưng quá khứ là mãi mãi, là không thay đổi, như những ngày em yêu anh. Boulervard, đại lộ ngày xưa, những con đường của ngày xưa và những bản tình ca ướt mưa anh hát, tóc em xoã bay trong chiều gió xa. Bước chân anh đã nhẹ tênh dẫu trong lòng anh biết anh vẫn buồn. Chỉ một chút hoài niệm thôi, mong em đừng giận anh nhé. Em đã đi qua mùa xuân. Em đã học cách đứng được trên đôi chân của em. Anh không lo lắng nữa. Đường chiều xao xác gió bay, phượng rơi lả tả... Giờ đây chỉ mình anh hát cho chính anh nghe bản tình ca ngày xưa anh hát. Anh hát Boulevard, bài tình ca giành cho anh... · (Nhacvietplus)

Không có nhận xét nào:

Search Box

Loading